"Vãn bối Cố Cẩm Niên, nguyện cầu kiến sơn chủ một lần."
Hắn lên tiếng, muốn gặp chủ nhân núi Tây Chu một lần, cùng nàng tự mình nói chuyện. Tương lai đại thế biến hóa, Cố Cẩm Niên không hi vọng có bất kỳ sai lầm nào. Ngay cả Thiên Đạo đương thời đều muốn bản thân đến tìm chủ nhân núi Tây Chu, Cố Cẩm Niên sao có thể từ bỏ cơ hội này?
Chẳng qua là sau khi Cố Cẩm Niên bước vào núi Tây Chu, toàn bộ thiên địa nháy mắt u ám âm trầm xuống, lôi kiếp tràn ngập, tùy thời chuẩn bị sẵn sàng.
"Làm càn."
"Đây là núi Tây Chu, ngươi dù là Thánh nhân cao quý nhưng ở trước mặt chủ nhân nhà ta, Thánh nhân cũng không tính là gì, tự tiện xông vào chính là tử tội."
Giọng của thị nữ vang lên nhưng cũng không phải là hung ác, ngược lại là loại lãnh ý, lãnh ý cao cao tại thượng.
Nàng tuy là thị nữ, có thể đi theo một người quá bất đồng, tất nhiên có ngạo khí.
"Các hạ thứ lỗi."
"Nếu không thể cứu thế, Cố mỗ sống hay là chết, ý nghĩa đều như nhau, nguyện mời sơn chủ xuất thủ, cứu vãn thương sinh thiên hạ."
Cố Cẩm Niên lại lần nữa lên tiếng, trong lúc nói chuyện, hắn tiếp tục hướng về phía bên trong ngọn núi Thần đi bộ đến, rất có một bộ dạng không chiếm được đáp án thề không bỏ qua.
"Có chút buồn cười."
Giọng nói của thị nữ vang lên, cũng không phải là mang theo mỉa mai chỉ là cảm thấy buồn cười phát ra từ nội tâm.
"Dám hỏi các hạ, có gì buồn cười?"
Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn không tức giận mà chỉ hỏi thăm đối phương. . . .
Người này mặc dù là thị nữ, nhưng nhìn ra được, quan hệ của nàng cùng chủ nhân núi Tây Chu tuyệt đối không phải đơn giản là chủ tớ như vậy. Nếu có thể thuyết phục nàng, có lẽ cũng có thể thuyết phục chủ nhân núi Tây Chu.
Huống chi lời mình nói bây giờ, chủ nhân núi Tây Chu tất nhiên đang âm thầm quan sát, cùng nàng đối thoại, kỳ thật cũng là trình bày ý chí của mình, thông báo cho chủ nhân núi Tây Chu.
"Khắp nơi đều buồn cười."
"Chủ nhân nhà ta không thuộc về thời đại này."
"Đại thế tàn lụi cùng chủ nhân nhà ta có quan hệ gì?"
"Còn nữa, ngươi tự mình leo núi, lên tiếng chính là để chủ nhân nhà ta ra tay giúp ngươi, ta rất hiếu kì, ngươi dựa vào cái gì?"
"Thiên địa vạn vật đều có định số, đại thế tuần linh cũng là một loại khởi đầu mới. Ngươi đau khổ giãy dụa, vì thương sinh thiên hạ tranh đoạt một chút hi vọng sống. Người ở bên ngoài xem như đây là một chuyện tốt, đối với đại thế thương sinh mà nói, ngươi chính là chúa cứu thế."
"Nhưng đối với chủ nhân nhà ta mà nói, cùng nàng có liên can gì? Không xuất thủ quấy nhiễu ngươi, trở ngại ngươi đã rất tốt. Ngươi còn dám nghĩ chủ nhân nhà ta xuất thủ sao?"
"Không nói đến chủ nhân nhà ta có nguyện ý hay không, nếu như chủ nhân nhà ta không cách nào xuất thủ? Hay là sau khi xuất thủ sẽ chịu ảnh hưởng của thiên địa, gánh vác nhân quả cực lớn. Chuyện này nên làm như thế nào?”
"Ngươi là Thánh nhân lại ích kỷ như thế, không cân nhắc cảm thụ của người khác, chuyện này có đáng cười hay không?"
Nữ tử trẻ tuổi trả lời, lộ ra vẻ sắc bén khác thường. Đáng sợ nhất là, nàng nói không hề sai.
Chuyện này, cùng chủ nhân núi Tây Chu quả thật không có liên hệ quá lớn, mà huy hoàng cuối cùng giáng lâm, chủ nhân núi Tây Chu đích xác có năng lực tự vệ, dưới loại tình huống này, hiệp trợ Cố Cẩm Niên đúng là sẽ phải gánh chịu nhân quả cực lớn.
Không cản trở đã là một chuyện tốt, yêu cầu đối phương hỗ trợ, đúng là không thể nào nói nổi.
Đối mặt với lời nói của đối phương, Cố Cẩm Niên có chút trầm mặc nhưng sau một lúc lâu, hắn lên tiếng đáp lại.
"Đã ở cùng một thời đại thì không thể không có chút liên hệ nào."
"Nhưng mà nếu như sơn chủ xuất thủ, sẽ dẫn tới phiền phức, Cố mỗ sẽ không cưỡng cầu. Nếu như không có bao nhiêu ảnh hưởng, Cố mỗ vẫn là hi vọng sơn chủ có thể đồng ý."
"Cùng là thương sinh đại thế, bất kể một thời đại nào, cho dù là thời hỗn độn, thiên địa sơ khai, chung quy là sinh linh phương thiên địa này, không phải vạn bất đắc dĩ thì sơn chủ cũng không nguyện ý nhìn thấy đại thế tuần linh, tất cả kết thúc."
Cố Cẩm Niên lên tiếng.
Thị nữ của chủ nhân núi Tây Chu lời nói không sai. Mình đích thật không cân nhắc cảm thụ của đối phương, cũng không tinh tường đối phương có thể chịu ảnh hưởng cùng liên luỵ hay không. Mặc dù tỉ lệ lớn sẽ không nhận liên luỵ quá lớn nhưng chung quy là bản thân không đặt mình vào vị trí của đối phương mà suy nghĩ, chỉ mong làm cho đối phương hỗ trợ.
Điều này xác thực vi phạm đạo Quân Tử cũng vi phạm đạo Thánh nhân.
Nhưng sở dĩ Cố Cẩm Niên còn cưỡng cầu càng nhiều hơn là vì thương sinh thiên hạ, đổi lấy một đại thế hòa bình, một thế giới mới tinh.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo